Thanh xuân không thể quay lại, nhưng luôn còn lại trong chúng ta của hiện tại và tương lai...

Vậy là đã 25 năm trôi qua, thời gian thấm thoắt thoi đưa kể từ ngày lớp 12D 94-97 Trường THPT Nghi Lộc 3 Nghệ An tốt nghiệp, tạm biệt ngôi trường thân yêu để bước vào ngưỡng cửa cuộc đời. Chia tay nhau, chúng ta như đàn chim tung cánh bay về muôn nơi.

Sau khi tốt nghiệp, trong chúng ta mỗi người đều chọn cho mình một lối đi riêng để thực hiện những ước mơ, những khát vọng tuổi trẻ của chính mình. Nhiều khi chính bản thân tớ băn khoăn tự hỏi: “Không biết những người bạn trong lớp bây giờ làm gì, ở đâu, không biết cuộc sống thế nào?"… Rồi nhiều khi dòng đời cuốn chúng ta đi trong những nỗi bộn bề lo toan: nhà cửa, vợ chồng, con cái. Công việc bận rộn cũng khiến chúng ta chẳng có phút dừng chân để có thể cùng nhau tụ họp một buổi, ăn với nhau một cái bánh, uống với nhau một chén trà, ly bia…

Bởi vậy, buổi gặp gỡ ngày hôm nay rất có ý nghĩa với mỗi chúng ta. Khoảng thời gian này là dịp chúng ta đã có thể gặp lại những người bạn năm xưa, có thể nhìn thấy tận mắt hình dáng của mỗi người bạn, có thể nghe được giọng nói và cùng hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời của lứa tuổi học trò, của cuộc sống hiện tại. Bao kỷ niệm chợt ùa về…

Không biết các bạn còn nhớ những câu chuyện tếu táo ngày xưa của chúng ta, nhớ những tình cảm trong sáng mà chúng ta trao nhau, và những thành tích đáng tự hào mà cả lớp cùng nhau phấn đấu đạt được.

Nhớ những kỉ niệm cùng nhau trốn học đi la cà quán xá, đi chơi xa, bi-a, đá bóng… Nhớ lắm những lời nhắn gửi qua mẩu giấy lén chuyền tay trong ngăn bàn. Nhớ lắm những chiếc xe đạp, những bước chân trên con đường dưới ánh nắng nhễ nhại mồ hôi, hoặc những hôm thời tiết se lạnh khi đến lớp, những cơn mưa nặng hạt sau buổi tan trường.

Trong lòng bây giờ còn bồi hồi tiếng trống trường... Tất cả tạo nên một hương vị, một cảm xúc thiêng liêng gắn chặt với mảnh đất đầy nắng, cát và gió này, với ngôi trường thân yêu này, để rồi dù có đi đâu xa, chúng ta vẫn hướng về nhau, và hướng về ngôi trường đã làm nên lịch sử của chính cuộc đời mỗi chúng ta.

Sự nuối tiếc, trân trọng và ước muốn quay về với những hoài niệm là một đặc tính vốn có của mỗi chúng ta. Nhưng cuộc hội ngộ hôm nay không chỉ đơn thuần là để sống lại với những hoài niệm, mà hơn thế nó minh chứng cho mối liên hệ trường lớp thiêng liêng mà ta quyết giữ gìn và cho tình bằng hữu được gắn kết bởi khát vọng cùng nối một vòng tay lớn, cùng bắc những nhịp cầu cho thế hệ trẻ bước vào tương lai.

Ước mơ của những lứa học sinh nơi gió lào cát cháy chúng ta được ấp ủ, sẻ chia, vun bồi qua nhiều lần hội ngộ của các nhóm bạn trong lớp chúng ta trong suốt những năm qua. Mong rằng, chúng ta hãy nhớ: Có những người bạn, sau khi mất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, cho dù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một.

Tuy chẳng thể là anh em một nhà
Cũng chưa phải là những người thân thiết
Nhưng cái tên nghe cũng rất đặc biệt
Là bạn bè học cùng lớp D

Tuổi trẻ này thật rộng lớn bao la
Thuở học sinh vẫn sẽ là nhớ mãi
Quãng đời đẹp hồn nhiên xưa đã trải
Ai qua rồi mà đã vội lãng quên

Những ngày gật gù với thằng bạn ngồi bên
Hay nói nhiều, cờ rô trong lớp học
Ôn bài cũ, ôi bao mệt nhọc
Văn nghệ, phong trào các lớp thi nhau

Nhất quỷ nhì ma, kẻ trước người sau
Quà vặt, “phao” chìm trong ngăn bàn bí mật
Những lời thì thào trong mùa thi tất bật
Hay nỗi nhớ thầm cho cô bạn bàn bên!

Gửi các bạn lớp 12D thân yêu
Hãy nhớ giúp một thời kỷ niệm
Giữa dòng người gặp nhau đã khó
Xin hãy về trong ngày hội ngộ xưa

Chia sẻ cho nhau ta được mất gì
Ôn lại ngày xưa tau mi thường hay nghịch
Con đường nào rồi cũng về đích
Xin đừng quên… nơi ấy… bắt đầu.

12D NL3/94-97

 

Link nội dung: https://sinhthainongnghiep.net.vn/thanh-xuan-khong-the-quay-lai-nhung-luon-con-lai-trong-chung-ta-cua-hien-tai-va-tuong-lai-a10000.html