Thú phiêu lãng

STNN – Con người ưa dịch chuyển thì thăng trầm làm sao kể hết, ngọt ngào có, cay đắng có. Nhưng chưa biết bao giờ mới hết thú phiêu lãng để dừng chân đứng lại…

Ảnh minh họa

Đàn ông thì trong mười người có đến tám người mê ôtô, hay xe máy phân khối lớn, điện thoại di động đời mới và bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh khác mà nền văn minh công nghệ sáng tạo ra. Ngoài ra, không thể không kể đến sắc đẹp. Thứ mà tôi đề cập đến trong bài viết này chẳng có những thứ kể trên, có chăng cũng chỉ một phần nhỏ thôi, đó là thú phiêu lãng – lang thang, lang bạt kỳ hồ, nay đây mai đó…

Tôi, chẳng biết từ lúc nào, đã mang cái dòng máu thích chu du. Từ lúc còn học phổ thông, đã có lần khoác balo cùng chúng bạn vượt gần 10km đường đồi núi đi chùa Hương, sau 2 ngày 1 đêm về bị bắt phạt 3 ngày lao động vì tội bỏ học đi chơi. Đấy, để thỏa mãn cơn khát chu du trong vòng có 2 ngày mà bị phạt những 3 ngày lao động công ích… Nhưng vì điều kiện sức khỏe không cho phép nên sau đó và cho đến khi tôi vào đại học, đã không một lần nào tôi đi chơi theo kiểu đó nữa.

Năm đầu tiên đại học, lơ ngơ chẳng biết gì cả. Lớp liên tục tổ chức đi tham quan dã ngoại và bao giờ tôi cũng là người đăng ký sau cùng vì lý do lãng xẹt là: Đi cùng lớp thì chán lắm… Nhưng rồi cũng qua 3 năm đầu tiên đi cùng lớp đến hầu như các điểm chùa chiền, danh lam thắng cảnh ở miền Bắc. Năm cuối, lớp tổ chức đi Hạ Long thì lúc đó tôi lại không đi vì bận đi Huế.

Thế rồi tốt nghiệp ra trường mỗi người một ngả, chẳng có nhiều người làm du lịch vì thấy nghề vất quá! Chỉ còn vài người rong ruổi lên đường theo nghiệp đã chọn. Với tôi, lúc đấy mới bắt đầu cuộc đời lang thang.

Và đến khi quay lại, sau gần chục năm tôi vẫn lang thang, chẳng làm cho một công ty nào quá lâu vì không chịu được cái cảnh ngồi một chỗ, cứ phải xách balo lên và đi, đi cho thỏa chí hay đi vì cái gì đó không hay. Người ta nói phải có cái TÂM với nghề thì mới khiến con người ta bỏ cả tuổi xuân để đi cho thỏa cái chí. Có lẽ là như vậy chăng? Cái TÂM.

Chẳng có một tỉnh thành nào trên khắp miền Bắc mà tôi chưa đặt chân đến, miền Nam thì còn một vài nơi chưa ghé thăm, biển đảo Bắc thì có Cô Tô, Nam thì Côn Đảo đã có dấu chân, còn mấy cái đảo be bé như cái đuôi rồng trắng (Bạch Long Vỹ) hay Nam Du thì chưa tới.

Lúc xưa đi như vậy, cái thú vị nhất là ăn bờ – ngủ bụi, gặm bánh mì và uống nước đun sôi cho vào chai nhựa như mấy anh Tây balo và mình là Ta balo, máy ảnh thì dùng cái Zennit cũ mèm của Nga, chụp thì nhiều nhưng chẳng lưu lại được bao nhiêu vì không biết cách bảo quản…

Sau vài lần “gặp hạn” với cái máy chụp phim do thiếu kiến thức về tráng và in ảnh nên bao nhiêu gia tài tích cóp được qua những chuyến đi tan theo mây gió… thế là “lên đời” sành điệu hơn với cái máy ảnh kỹ thuật số hiệu Fuji 4 chấm với ống kính zoom 10x, với tôi thế là đủ. Toàn bộ ảnh chụp được lưu hết vào máy tính và những album online để xem và share.

Nếu không có cái máu phiêu lãng trong người thì có lẽ chẳng bao giờ có được những chuyến đi nhớ đời và xem ra có vẻ cực hình như vậy… Nhưng thật sự thú vị! Có lần, đã lâu lắm rồi, đi cùng một đoàn khách vào viếng Nghĩa trang Trường Sơn giữa trời nắng tháng Sáu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng đứng trước cảnh tượng các bà mẹ khóc trước mộ chồng, con, và người thân thì không sao cầm được nước mắt. Cuộc chiến qua đi, mình không được chứng kiến, nhưng cảm nhận được sự mất mát to lớn mà hậu phương phải gánh chịu.

Có lần, thú chu du kéo tôi lên tận thượng nguồn sông Mã ở Sơn La, nơi “Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống” mà đoàn quân Tây Tiến năm xưa đã đi qua. Đường 6 lên Tây Bắc đã mở rộng, nhưng lên huyện Sông Mã thì gian nan lắm. Gặp mưa nguồn, có khi nằm lại hàng tuần không về được vì núi đồi sạt lở. Đêm Chiềng Lề – Sơn La, nhớ bữa rượu tàn lúc nửa đêm, người vắt vẻo mềm nhũn chỉ vì nửa bát rượu đã say, vẫn vui say trong điệu xòe cùng bóng dáng cô gái Thái mà dư âm vẫn còn đọng lại đâu đây. Có lúc nghĩ dường như thời gian đã bỏ quên mình giữa cuộc đời này…

Hay đi, hay phải đi nhưng đôi lúc cũng cảm thấy mình vẫn lạc lõng hay cô đơn giữa đời thường. Về đến nhà, ngày đầu tiên bao giờ cũng có ly café đến tối với ông bạn thân hoặc đôi khi là café một mình. Kiếm một cái góc quen rồi làm ly đen đá không đường ngắm phố phường lại qua, nghe những bản nhạc trầm buồn hoặc nhạc không lời mở nhỏ. Lúc này, trông tôi già đi vài chục tuổi vì cái cách thưởng thức cuộc sống trái ngược với cái ồn ào ngoài kia… Lúc này, tôi như đối lập với những lúc ở trên rừng với bạn bè người thượng…

Có thể mỗi người đã được định đoạt bởi số phận, nhưng cũng có thể tính cách tạo nên số phận. Những con người ưa dịch chuyển thì thăng trầm làm sao kể hết. Ngọt ngào có, cay đắng có, vinh có, nhục có,… có cả rồi nhưng vẫn thiếu một thứ – gia đình riêng. Nhưng chưa biết bao giờ mới hết thói phiêu lãng hay thú phiêu lãng để dừng chân đứng lại…

Bing Uncle 

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây