STNN - Hình ảnh bình dị của người lái đò chiều hôm đó đã làm tôi "ray rứt" mãi trên suốt quãng đường rong ruổi miền Trung trong một lần về thăm đứa bạn thời đại học. Bẵng đi một thời gian dài, cái hình ảnh đấy cũng chìm dần vào không gian vô thức thế mà chiều nay gặp cái sự "sang cầu rút ván" làm tôi thấy chạnh lòng...
Xuống xe Nam - Bắc, theo lời tư vấn trong thư hắn gửi, 2 kẻ lãng du bắt xe ôm (loại xe min chạy đường làng) để đến một ngõ cụt, tiếp tục đi bộ gần 2 cây số thì dừng lại trước một con sông nước lờ đờ không rõ sâu hay cạn. Trời về chiều, gió từ biển thổi vào làm mấy rặng tre xào xạc, tiếng vọng đồng quê man mác, đìu hiu. Mở thư ra đọc để xác định lại địa danh rồi một gã đứng lên gọi: "Đò... ơi... ", tiếng vọng trở lại cũng chỉ là "Đò… ơi...". Gã kia bắc tay làm loa: "Ơi… đò..." và rồi tiếng gọi đò cũng chìm vào mất hút. Không lẽ quay về? "Đò… ơi…! Đò..." – hai kẻ lãng du hợp sức gọi vang cả bến sông rồi trông ngóng từ phía kia sông. Thế rồi đò cũng đến. Vừa mừng vừa hãi. Chuẩn bị qua sông.
Đò cách bến còn hơn 3m đã thấy người chèo nhảy xuống để bì bõm đẩy nó vào sát bờ. Hai gã lần lượt bước lên. Khổ nỗi cái đoạn gần bờ nước quá nông, chưa đầy 30cm, trong khi trọng lượng cả hai ngót nghét tạ rưỡi làm cho con đò chẹp bẹp đè lên cát. Ì ạch mãi người lái đò mới kéo nó ra khỏi bờ.
Càng ra xa bờ, gió càng thổi mạnh và nước cũng xiết hơn. Lúc này tôi mới có thể nhìn rõ người chèo đò. Không thể đoán chừng mẹ bao nhiêu tuổi, nhưng sự già nua đã hằn lên các đường lăn trên trán. Thỉnh thoảng mẹ cười làm hai vành má đè lên quai hàm biến thành… các ngoặc kép ngoặc đơn. Để đò tiến lên phía trước, Mẹ phải chồm cả người lên mái chèo tưởng chừng như hỏng cả chân phía mạn thuyền. Tôi hỏi "Hồi nhỏ con cũng biết chèo đò, hay mẹ để con giúp? " Mẹ lắc đầu nguầy nguậy, mẹ sợ đò lật hay boăn khoăn chúng tôi bớt tiền sang sông?!
Thế rồi đò cũng sang đến bờ bên kia, lần này nó cũng dừng lại khi cách bờ 3-4m vì đáy đã đội lên cát. Mẹ vội vàng nhảy xuống và bảo chúng tôi từ từ kẻo ướt giày. Lần này thì chúng tôi không thể bình tĩnh để lên bờ. Không ai bảo ai, cả 2 thằng nhảy ào xuống nước và rối rít nói lời cảm ơn. Tiền đò hết 50 ngàn. Tôi móc túi rút ra tờ 200 ngàn đặt vào bàn tay nứt nẻ của mẹ. Mẹ trả lui vì không đủ tiền thối (tiền trả lại) và hẹn hôm nào quay lại gửi cho mẹ cũng không sao. Phải năn nỉ mãi, mẹ mới chịu nhận để chúng tôi kịp tìm đường đến nhà bạn.
Tôi biết chuyến đò ấy ngày ngày vẫn đưa khách sang sông, còn những lữ khách bất đắc như chúng tôi ngày đó thì biết đến bao giờ trở lại. Chỉ luôn tâm niệm một điều, dù hôm nay có thế nào đi nữa thì cũng đừng bao giờ xoá đi những vùng nhớ "chuyến đò sang sông".
Uncle Bing - Quảng Bình 2009