Mỗi năm một lần, hoặc chẳng phải cứ đến hẹn lại lên, tôi lại khoác balo hành trang của mình và lên đường. Nhiều khi cũng chẳng biết nên đi đâu, nhưng rồi cũng chọn được hướng đi ngay sau khi lên xe để bắt đầu những cuộc hành trình dài tưởng như vô tận và chỉ kết thúc khi hết đam mê hoặc chợt nhớ cái gì đó còn ở lại.
Sau nhiều ngày lang thang dọc chiều dài đất nước trở về, tôi bỗng thấy thành phố hiện lên với nhiều cảm xúc mới lạ. Chợt nghĩ mình đã sống ở thành phố này bao năm và mọi vật có vẻ trở nên quá quen thuộc, đến độ đôi khi mình không nghĩ là nó có ở đó!
Này những góc phố có tự bao giờ nhỉ, như sôi động hơn và tràn đầy sức sống. Những hàng cây thay chiếc áo màu xanh dịu mát. Này những con đường khô khan và thiếu dáng cây xanh quá. Này những mái nhà tôi đã ngang bao lần, thế mà nay lại cuốn hút tôi trong cái nhìn thú vị. Và bầu trời chiều, ở cuối đường, vàng rực đến mênh mông...
Cơn mưa phố bất chợt, tôi tạt vào quán nước ven đường, ngồi ngắm phố mưa với những con người tất bật, đôi khi đã chai sạn cảm xúc về cuộc sống! Đó có phải là ta của những ngày hôm qua không nhỉ? Có lẽ thế! Chợt nhớ hôm nào mình cũng đã ngồi như thế này khi mới đặt chân đến thành phố...
Tôi lại hòa vào dòng người trên phố, cảm thấy yêu quá thành phố này, yêu quá cái chợt nắng chợt mưa, ồn ào sinh động... Tôi như mọi người và không giống người nào cả, chính vì dáng vẻ bề ngoài và phong cách hơi bụi cộng với cái balo làm cho con người trở nên khác với ngày thường vốn có mà chẳng hiểu tại sao?
Còn nhớ một lần cách đây nhiều năm, khi đó tôi có người bạn đồng hành quen trên đường đi xuyên Việt. Khi đến Đà Lạt bằng xe đò, trong khi những hành khách khác được cánh xe ôm nhao ra đón như đón người thân: người đỡ balo, người xách túi, người dìu người xuống khỏi xe… thì còn lại mình tôi chẳng ai đón cả, chỉ có những ánh mắt tỏ ý mời chào và cánh tay chỉ trỏ ra mấy cái xe máy gần đó và giọng thì kháo nhau với vẻ ngạc nhiên đến thích thú: “Xe ôm, xe ôm”. Cảm giác “bị lạc” đó cũng thú vị lắm. Người bạn đi cùng phải giải thích, lúc đầu đã nháy mắt ra hiệu rằng cứ để mặc định họ nghĩ tôi là nước ngoài đi, cho hay hay. Nhưng sau đó cánh xe ôm vẫn nghĩ rằng tôi là người nước ngoài và cậu kia là phiên dịch…
Chuyến đi nào thì cũng đều có ngày trở về. Trở về, tôi lại vác balô đi, ngay trong chính thành phố của mình! Cánh xe ôm vẫn theo đuổi và mời chào bằng những tràng tiếng Anh “bồi” nghe cũng thú vị. Đôi khi để thấy cuộc đời này từ khía cạnh khác thì phải tự biến mình thành người khác. Đó là nhờ những chuyến đi.
Uncle Bing