
Từ đèo Gió nhìn xuống, những ngọn đồi bát úp hiện ra thấp thoáng giữa mặt nước lặng như tờ. Chúng tròn trịa, nhấp nhô như hàng trăm hòn đảo nhỏ đang nằm ngủ giữa biển hồ mênh mông.
Không rõ nét, không sắc cạnh nhưng cảnh sắc lại mang vẻ đẹp khiến ai ngắm nhìn cũng phải dừng lại vài giây để cảm nhận. Tà Đùng trong sương tựa như một bức tranh thủy mặc được chấm phá bằng những đường nét nửa thực nửa ảo, vừa quen vừa lạ.
Người ta thường gọi nơi này là “Vịnh Hạ Long giữa rừng Tây Nguyên”. Nếu Hạ Long mang âm hưởng của biển, của sóng và của tiếng đời tấp nập, thì Tà Đùng lại là bản nhạc chậm, thấm và sâu. Gió núi thổi qua các triền đồi không ồn ào, chỉ khe khẽ chạm vào tai. Mặt hồ không phô diễn màu xanh rực rỡ mà khoác lên mình lớp ánh bạc mơ màng. Mọi thứ dường như đang nhắc khẽ: vẻ đẹp đâu chỉ nằm ở sự rực rỡ, đôi khi nó ẩn trong sự giản dị, trong khoảnh khắc mờ ảo khiến người ta phải ngắm nhìn bằng cảm xúc thay vì qua ống kính.
Sương mù tháng Tư của Tà Đùng như một ẩn dụ nhẹ nhàng về cuộc sống. Con người thường muốn mọi chuyện rõ ràng – muốn biết mình đang đi đâu, muốn hiểu điều gì sắp đến, muốn nhìn thấy tương lai trước mắt. Nhưng cuộc đời hiếm khi chiều theo mong muốn đó. Có những đoạn đường càng cố nhìn rõ lại càng thấy mờ mịt. Và chính những khoảng mờ mịt ấy lại buộc con người phải sống chậm hơn, lắng nghe nhiều hơn, thở sâu hơn. Không phải vì trời giấu đi tầm nhìn, mà vì đôi khi lòng người cần một màn sương để biết mình đang đứng ở đâu.

Ở Tà Đùng, tiếng gió len qua rừng cây, tiếng chim gọi nhau về tổ, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ đều mang đến cảm giác yên bình khó tả. Không có tiếng còi xe, không có sự ồn ã của phố thị, chỉ có nhịp thở của thiên nhiên và nhịp đập lặng lẽ của sự tĩnh tại. Dù trời không nắng, cảnh không rõ, nhưng màn sương mờ ảo ấy lại khiến con người dễ chạm vào chiều sâu của chính mình hơn bất kỳ ngày nắng đẹp nào.
Tà Đùng những ngày sương giăng không mở ra khung cảnh “full HD”, nhưng lại hé lộ một vẻ đẹp thuần khiết: nơi khiến trái tim dịu lại chỉ bằng vài giây nhìn xuống mặt hồ. Cảnh vật tựa như người bạn ít nói, không cố kể câu chuyện của mình, nhưng lại khiến ai ở gần cũng cảm thấy được vỗ về. Một vẻ đẹp không ồn ào nhưng lắng đọng, bền lâu, không chói lòa nhưng khó quên.

Rời khỏi Tà Đùng, nhiều du khách mang theo những bức ảnh mờ sương, chẳng tấm nào sắc nét nhưng lại giữ được cảm xúc chân thật. Ảnh có thể thiếu ánh sáng, nhưng ký ức thì lại đong đầy. Hóa ra có những nơi không cần chụp hình thật đẹp, chỉ cần để lòng mình tự cảm nhận. Và Tà Đùng chính là nơi như vậy.
Nếu một ngày nào đó cuộc sống bỗng trở nên chật chội, tâm trí trở nên mờ mịt như buổi chiều tháng Tư, hãy thử hướng về Đắk Nông. Giữa màn sương bảng lảng của Tà Đùng, đâu đó trong sắc nước ẩn hiện sau lớp mây mỏng, rất có thể bạn sẽ tìm thấy một phiên bản bình yên hơn của chính mình – phiên bản mà ta đã vô tình lãng quên, để rồi nhận ra rằng: chỉ cần đứng yên vài phút thôi, thiên nhiên sẽ tự khắc chữa lành.