
Thực ra, tang phiêu tiêu chính là ổ trứng của bọ ngựa mẹ, sau khi khô lại, bám trên cành cây. Nhìn ngoài thì chỉ như một cục bọt xốp, nhưng trong y thư cổ truyền, nó được miêu tả là vị ngọt, mặn, tính bình, quy vào kinh Can và Thận.
Ứng dụng của tang phiêu tiêu nghe qua mới thấy thú vị:
- Trẻ nhỏ đái dầm, ướt chăn ướt chiếu → dùng tang phiêu tiêu;
- Người già tiểu tiện không tự chủ, thân thể suy yếu → cũng có tang phiêu tiêu;
- Nam giới suy giảm sinh lực, phụ nữ khó thụ thai, mất ngủ, mộng mị → tang phiêu tiêu hỗ trợ không ít.
Có thể nói vui: “Một vị thuốc, ba thế hệ” – con thì hết đái dầm, cha thì vững vàng hơn, ông thì bổ thận an thần.
Nhưng ngoài tác dụng chữa bệnh, tang phiêu tiêu còn gợi ra một triết lý sống. Từ cái tổ nhỏ bé, vô nghĩa, người xưa tìm thấy phương thuốc quý. Đó là minh chứng rằng: không có gì là vô dụng trong tự nhiên, chỉ có con mắt chưa đủ tinh tế để nhận ra.
Tôi thường nghĩ, cảnh ông lang ngày xưa lom khom dưới gốc dâu, không hái lá mà cạy tổ bọ ngựa, chắc khiến người ngoài bật cười. Nhưng chính những điều người ta coi thường ấy lại giúp biết bao gia đình tìm được sự bình yên.

Đông y vốn không chỉ là chuyện y thuật, mà còn là bài học nhân sinh. Nhìn tang phiêu tiêu, ta học được rằng:
- Đừng coi thường điều nhỏ bé – vì đôi khi chính nó là chìa khóa chữa lành;
- Thiên nhiên không lãng phí gì cả – mỗi loài đều để lại một giá trị;
- Chữa bệnh cũng là chữa tâm – giản dị, mộc mạc, nhưng mang lại bình an.
Giữa một thế giới ồn ào, nơi người ta luôn chạy theo hào nhoáng, tang phiêu tiêu nhắc ta nhớ rằng: đôi khi, giá trị thật lại nằm ở những điều thầm lặng, khiêm nhường và giản dị nhất.
Một chiếc tổ khô trên cành dâu, vậy mà đủ để kể cả một câu chuyện chữa lành, một bài học sống, và một nụ cười hiền.